Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2012

Thương gởi Cô Hoan của chúng con

THƯƠNG GỞI VỀ CÔ YÊU DẤU VỚI TẤT CẢ LÒNG TẬN TỤY HY SINH

NGƯỜI THẦY ĐƯA CHÚNG CON ĐẾN BỤC VINH DỰ NHẬN HỌC BỔNG ODON VALLET


Cô yêu dấu của chúng con ơi,

Giờ phút này đây chúng con chỉ muốn đến gần bên Cô để lau những giọt mồ hôi trên trán, để xiết chặt bàn tay người thầy – người mẹ hiền luôn thương lo, bảo ban cho chúng con bấy lâu nay. Chúng con biết Cô đã lo lắng cho các học trò từng chút một từ chuyên môn âm nhạc cho tới những vấn đề về tinh thần, tình cảm, trang phục, cách đối đãi với mọi người… Cô luôn là người thầm lặng nép đằng sau tấm màn sân khấu hỗ trợ chúng con khi biểu diễn, đốc thúc chúng con việc học hành cũng như uốn nắn chúng con từng bước đi tiếp cận với âm nhạc dân tộc. Nhưng trên tất cả là tấm lòng tận tụy của một người thầy, sự hy sinh của một người mẹ dành cho chúng con. Không nhờ Cô chăm lo chu đáo, chúng con chỉ như những con chim non nhỏ bé chưa xác định được hướng bay, muốn chao cánh lên bầu trời cao rộng mà sức còn hạn hẹp. Nhờ Cô chắp cánh và động viên trong niềm tin tưởng thương yêu, những con chim non đã tự tin tung cánh lên trời. Thành quả hôm nay chúng con đạt được luôn có hình bóng của Cô và sự thương lo không ngừng nghỉ trên suốt quãng đường dài học tập.

Chương trình biểu diễn trong lễ trao học bổng Odon Vallet của chúng con sẽ thế nào nếu thiếu vắng Cô dẫn dắt? Tiếng đàn giọng hát của chúng con sẽ biết nhờ ai nhận xét, vun bồi? Cô ngược xuôi với chương trình, Cô bận rộn với chúng con, Cô đứng đằng sau để nâng đỡ chúng con lên phía trước… Cô ơi, nhìn Cô chỉ biết nói hai tiếng “thương Cô!” và lòng càng thêm hãnh diện vì mình được làm học trò của một người thầy vô cùng tâm huyết. Thấy Cô cười nhẹ nhõm sau chương trình, tay xách nách mang những nhạc cụ về nhà mà chúng con bâng khuâng trong lòng: dáng hao gầy ấy như cái cò lặn lội, biết khi nào chúng con đền đáp hết ơn Cô?


Chúng con nhận được học bổng khích lệ từ tổ chức “Gặp gỡ Việt Nam” là phần thưởng rất quý giá để trau dồi việc học tập của mình, những thành tích đó cũng là món quà chúng con muốn gởi tặng đến Cô vì sự tận tâm dìu dắt, yêu thương không bờ bến đối với các học trò. Chúng con sẽ cố gắng tập luyện, học hỏi để trở thành những người trợ giúp Cô đắc lực nhất trong việc giữ gìn và phổ biến âm nhạc dân tộc. Những giọt mồ hôi ngày hôm nay của Cô, những cực nhọc hy sinh mà Cô đã dành trọn cho chúng con và âm nhạc dân tộc Việt chính là động lực cho chúng con tiếp tục phấn đấu mỗi phút mỗi giây. Khi chúng con còn có thể nói những lời yêu thương trong cuộc đời này, chúng con luôn muốn nói thật nhiều hai tiếng “thương Cô!”, “thương Cô!”, “thương Cô!” – người thầy, người mẹ tuyệt vời của chúng con. Cô hãy giữ gìn sức khỏe thật tốt để chúng con luôn được thấy nụ cười hiền dịu của Cô mỗi khi đến lớp, nha Cô!

Chúng con ôm hôn Cô thật lâu!

Những học trò nhỏ của Cô

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét