Chủ Nhật, 2 tháng 12, 2012

NGHE ĐÀN TRANH Ở HUẾ


NGHE ĐÀN TRANH Ở HUẾ

Phùng Tấn Đông
Mùa nào bắt đầu khi mười ngón tay em chạm xuống đàn tranh
Mùa hạ vơi đầy trên mặt nước sông
Mùa xuân tần ngần trên cây trên lá
Thu rất mỏng thoáng qua tà áo
Huế gập ghềnh bao nhiêu mùa đông
Khi mười ngón tay em chạm xuống đàn tranh
Không gian chia vùng cho người bối rối
Tôi chạm phải bốn bề dịu ngọt
Nên ngẩn ngơ cung bổng cung trầm
Dù rất nhiều mưa nghe rất nhiều mưa
Chiều Đông Ba chiều Gia Hội
Có bao nhiêu chiều rêu phong Đại Nội
Bao nỗi niềm trắng tóc người xưa

Phải không em nghe rất nhiều mưa
Qua rồi dòng sông đen và những con thuyền gầy
Qua rồi những tóc xanh nghiêng mỏi mòn trước thềm giai điệu cũ
Em trả lại cho đời bao dịu ngọt hôm nay
Lần theo mười ngón tay
Tôi ngược dòng Hương đến với đại ngàn
Hồn phân thân với thông xanh với nắng
Với những người con của Huế
Khao khát mùa xuân
Gởi lại đó suốt thời trai trẻ
Để tôi thấy dòng sông trầm ngâm bao chuyện kể
Nghe tiếng hò khuya khoắt
Rung niềm đau trong mỗi thanh âm

Phải không em mười ngón tay níu lòng người đến thế
Lướt qua lướt qua đọng lại
Cánh dơi chiều xao động nóc hoàng cung
Vùn vụt những tường thành ngã vào lòng quên lãng
Cờ bay trên Phu Văn Lâu
Những xóm ngõ nghèo nàn bao mẹ già mắt ướt
Bao đứa trẻ lớn lên
Mang trong mình một nỗi niềm Huế khác
Cung bậc nào mát dịu khúc đàn tranh
Đêm bắt đầu sau một ngày vất vả
Ngực áo nghe mềm ngọn gió ven sông
Bữa cơm nghèo khoai sắn trong sân
Lòng lắng lại tiếng đàn ai chuốt mượt
Mười sáu bậc sương mù nghiêng bến nước
Em gánh hương vườn ban mai
Mười sáu bậc trăng vàng trên tóc
Đêm chòng chành em vắt qua vai
Chiếc nón lá bến Tuần nhiều nắng
Nghiêng trút hết bao nhiêu mưa
Nghiêng trút hết bao nỗi niềm con gái
Thời phận mỏng con đò
  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét