Thứ Tư, 5 tháng 12, 2012

Mong chi nhốt gió mà cầm chân mây!


ĐÊM CHẦY TRĂNG CAO

Nổi trôi sang chốn đôi mùa
Áo cơm ngõ hẹp, nắng mưa vũng lầy.
Bạn bè... tay lại rời tay
Sầu nghiên cán bút, đêm chầy, trăng cao
Đêm chầy, đá cũng lao đao
Bốn ngàn năm lệ nhỏ vào trăm năm.
Trăng cao, ngọn trúc trầm ngâm
Mong chi nhốt gió mà cầm chân mây!

Thơ NGUYỄN HẢI PHƯƠNG

Cầm tập thơ lên đọc mà chảy nước mắt... Thầy con đã tài mà người bạn đời của Thầy lại càng tài hoa, càng sâu sắc và ý nhị. Thật may mắn cho một kẻ hậu sinh như con đã hữu duyên được gặp hai người, nhưng tiếc rằng khi trò biết mình lỡ "vướng nợ vần thi" thì Thầy HP đã hoá ra người thiên cổ, có muốn theo tập tành võ vẽ mấy lời non nớt cũng không được nữa rồi! Nhưng dẫu sao trong quãng thời gian thơ ấu bạn với cây đàn của con, mỗi khi gặp Thầy HP xách ghế ra ngồi xem tivi đã là một cái duyên đáng quý, đáng nhớ. Nếu trò lớn hơn chút nữa, biết nhiều hơn chút nữa như bây giờ thì cái duyên ấy chắc hẳn phải toàn vẹn lắm. "Thầy thơ thì trò cũng thơ, mà Thầy nhạc thì trò cũng nhạc", chẳng phải tuyệt diệu lắm ư? Hôm nay cầm trên tay tập thơ của Thầy Phương, con lại chợt thấy bóng dáng Thầy bên vườn lan, vừa tưới nước vừa ngâm nga câu thơ ra chiều đắc ý... phong thái ấy nhàn tĩnh làm sao!

Chiều mưa viết vội...
@MĐ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét