Chỉ còn vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi nữa thôi, tấm màn trên sân khấu "Hội ngộ Đàn Tranh" lần thứ 2 sẽ từ từ mở ra trước mắt khán thính giả mộ điệu âm nhạc dân tộc truyền thống, mà "đại sứ" được chọn để nói lên tâm tình Việt Nam chính là cây Đàn Tranh mang nhiều cung bậc cảm xúc, có khả năng xuyên qua tầng tầng lớp lớp không gian - thời gian xưa và nay để chuyển tải những thông điệp tâm hồn, những trầm tích văn hóa cũng như những nhịp thở sôi động của thời hiện đại... đến trái tim bao người.
Chỉ còn vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi nữa thôi, đôi tay búp măng của Hải Phượng sẽ rải những cung đàn trần gian đong đầy hương hoài niệm, đưa chúng ta vào bến bờ của "tiếng xưa", của "trầm tích", của "cổ truyền", của mang mang ảnh hình nếp cổ người xa, đang nâng chung trà tỏa khói mà chậm rãi ngắm đôi bướm cùng bay (Song phi hồ điệp), xem con chim nhạn đáp trên bãi cát (Bình sa lạc nhạn).
"Hồ điệp" song phi
Hương quê thoáng rưng rưng (Thoáng hương quê) cũng đủ để người ta lấy khăn thấm giọt nước mắt đọng ở vành môi, có mùi hương nào thân quen hơn mùi vị quê nhà? Và khi đi hết hành trình truyền thống, ta lại có một cuộc "hội ngộ" với "lốc" văn hóa ngoài dân tộc. "Cơn Lốc" Phù Tang trên tơ đàn Hải Phượng đêm ấy sẽ dữ dội, mãnh liệt đến thế nào đây? Có giống như khi nhấp một ngụm rượu sake rồi vị thơm say ấy khiến xui châu thân trở nên bừng bừng trỗi dậy, hồn vút lên tận chừng trời?
Chỉ còn vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi nữa thôi, những ngón tay gầy thon diễm ảo của Vân Ánh sẽ lướt thiết tha trên cánh nhạn đưa ta vượt ngàn trùng biên lũy đến vùng đất mênh mang của tâm thức, nơi chứa đựng nỗi niềm sâu kín tự bản ngã con người. "Bụi đường vó ngựa" đi đâu? Về đâu? "Gió phương Nam" đang thổi tình ai lồng lộng khắp bốn phương trời? Tôi mơ màng thấp thoáng giữa mộng ảo và hiện thực, giữa quá khứ và hôm nay bóng hoa đào lay hương trước gió (Vịnh hoa đào) trong tâm sự kẻ xa quê:
Đào hoa, đào diệp lạc phân phân
Môn yểm tà ghi nhất viện bần
Trú cửu đốn vong thân thị khách
Niên thâm cánh giác lão tùy thân
Dị hương dưỡng chuyết sơ phòng tục
Loạn thế toàn sinh cửu úy nhân
Lưu lạc bạch đầu thành để sự
Tây phong xuy đảo tiểu ô cân
(Hoa đào lá đào bay la tả
Cánh cổng xiêu vẹo, mái nhà bần bạc
Trú ngụ ở đây lâu ngày
Quên bẵng mình là khách
Trải qua nhiều năm tháng, biết tuổi già đã đến
Kẻ tục sống buổi loạn lạc
Muốn giữ toàn tính mệnh, thấy ai cũng sợ
Phiêu dạt đến đâu mà nào được việc gì đâu!
Ngọn gió tây thổi rơi chiếc khăn đen nhỏ...)
Muốn giữ toàn tính mệnh, thấy ai cũng sợ
Phiêu dạt đến đâu mà nào được việc gì đâu!
Ngọn gió tây thổi rơi chiếc khăn đen nhỏ...)
- "U Cư" của Thanh Hiên Tố Như -
Cánh đào rơi khắp mặt đàn đã bao lần đối ca cùng tuế nguyệt. Sự sống hôm nay hiện hữu ngát hương trong cánh đào mong manh, quê hương lắng đọng trong niềm rung động dạt dào. Hiện tại cho ta truy tìm dấu mộng, mà dấu mộng lay ta bừng tỉnh giữa cuộc đời. Người đã về lại cố quận chưa người ơi?
Cánh đào rơi...
Các bạn đàn Tranh đương hồi hộp với ngày "Hội Ngộ", "Hội Ngộ" hoàn toàn với thính giác vẹn nguyên, với xúc giác tròn đầy, với thị giác rõ ràng mồn một hiển hiện phơi bày. Tay thực sự nhấn trên dây, tai thực sự được chuốc tràn tiếng nhạc, hiện tại vài tiếng đồng hồ tới đây là giây phút gần mộng, thoát trần. Còn tôi, tôi đang phiêu dạt tận nơi đâu?
Xa lắm xa lắm! Xa ý nhạc tôi mòn mỏi trông chờ, xa tiếng tơ ru ngày phiền muộn... Tôi ngồi nơi phương trời cách tiếng đàn hàng trăm cây số, cách "cơn lốc", "hồ điệp", "nhạn", "cánh đào rơi", "thạch thảo hoa"... muôn trùng tiếng xe. Tôi biết "Hội ngộ" ra sao? Thời gian không dừng lại, ngày hội ngộ gần kề...
Xuôi dòng tưởng tượng cho ngày gặp gỡ, thôi thì mình "hội ngộ" cùng nhau trong tim nghe Tranh ơi!
Viết từ phương xa, lỡ dịp "hội ngộ" thứ nhì
22/07/2011
MÂY BỐN PHƯƠNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét