VẪN LÀ CÂU CHUYỆN SON MÔI
Vẫn là câu chuyện Thầy tôi
Khi lên sân khấu son môi quên hồng!
Chân Thầy là chốn ruổi rong
Lạc miền tận tụy ru dòng thanh âm...
Đã bao năm, đã bao năm
Vào ra những cõi thăng trầm cung tơ!
Gió mưa biết mấy vật vờ
"Dập dìu ánh nhạc" phơi bờ tóc xanh
Vẫn là câu chuyện đàn Tranh
Vẫn là son thắm chưa từng điểm tô
Vẫn là bóng hạc lửng lơ
Vẫn là câu chuyện bao giờ nguôi quên?
Niềm thương trăn trở thâu đêm
Màu son đâu dễ tươi mềm trên môi?
Ơi Cô tôi! Ơi Cô tôi!
Màu son quên điểm trang người nhiệt tâm
Màu son quên dáng âm thầm
Màu son quên chuỗi lệ cầm gầy hao...
Riêng tôi có thể quên sao?
Vẫn là câu chuyện hôm nào: son môi!
Thương yêu tặng Cô Hoan của chúng con
Nhớ buổi họp mặt kỷ niệm 30 năm, Cô vì lo cho chương trình mà thêm lần nữa "trước mỗi buổi biểu diễn cứ loay hoay mọi công chuyện thật hoàn hảo mà quên mất rằng mình chưa tô chút son môi…”
KV
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét