Đọc tin này thấy hụt hẫng, buồn bã và đau xót cho Ca Trù cũng như các nghệ nhân còn sót lại, các nghệ sĩ đang cố gắng học hỏi và xây dựng Ca Trù trong những năm vừa qua. Vừa mới nhận tin vui năm nào và đang cố gắng gầy dựng niềm vui ấy trong lòng khán giả, trong lòng người Việt thì có cái tin thế này đây!
UNESCO làm việc này cần phải xem xét lại, di sản cần bảo vệ khẩn cấp trong khi các nghệ nhân tuổi già sức yếu, các nghệ sĩ trẻ đang cố gắng tiếp thu giữ gìn và biểu diễn hàng đêm cho khán giả nghe, có những buổi vắng khách mà vẫn trang điểm - so dây để đàn hát giữ hồn nếp cổ... thì làm sao nỡ "cắt danh hiệu"? Nghe đau đớn quá! Và cũng cần phải nói thêm rằng, nhà nước, các cơ quan văn hóa - truyền thông cũng phải cần coi lại cách đối xử với di sản của nước mình. Đem hồ sơ đi để được công nhận cho đã rồi thì về vứt đó, chẳng thấy quan tâm đưa ra phương hướng bảo tồn - phát triển, cũng chẳng thấy đầu tư kinh phí gì cả... (lắm việc phải làm mà bình chân như vại). Trời ơi! Tức quá! Các nghệ nhân nghệ sĩ nhỏ bé không quyền không tiền trong tay, chỉ có trái tim và sự hy sinh cho nghệ thuật, mà 1 con én làm sao tạo nên mùa xuân?
Nói người nghệ sĩ dùng Ca Trù mưu sinh thương mại không vì nghệ thuật thật nực cười! Làm nghệ thuật chân chính thì chết đói, làm chân chính mưu sinh cũng bị nói (thế sao không bình luận những thể loại phim ảnh hay nghệ thuật khác vừa mang tính nghệ thuật vừa mang tính thương mại đi! quý vị cũng đi coi rồi khen lấy khen để đấy mà!). Ca sĩ hát Pop-Rock hay vẫn cần ăn cơm mà, Ca Trù cũng vậy! Người ta không sống nổi với nghề, nhà nước - cơ quan văn hóa có lo lắng quan tâm không? Hay đêm đêm họ vẫn phải đem nghệ thuật đàn ca vừa giới thiệu (1 hình thức bảo tồn) vừa kiếm thu nhập trang trải cho hoạt động nghệ thuật qua cách bán vé vào cửa (có khi còn free vé cho học sinh - sinh viên), mà chiếc vé nào dễ bán? Tôi đã có lần chứng thực việc quảng bá khi đi cùng 1 người bạn Ca Trù đưa từng poster quảng cáo đến các nhà hàng, khách sạn mỗi chiều ngay khu phố cổ để giới thiệu cho du khách, cực khổ lắm chứ chẳng chơi, có ai thấy không? Có ai phụ giúp không? Có ai quan tâm không? Tự thân vận động hết cả đấy! (nước mắt chảy dài rồi...). Và công lao của những vị tiền bối mở đường đưa Ca Trù ra thế giới như GS Trần Văn Khê, nếu di sản bị cắt tan tành thì tuổi hạc sao có nổi niềm vui, chưa kể là sự thất vọng tràn trề? Chưa nói tới việc Ban thẩm định di sản của UNESCO có những người là học trò của ông, nhưng chắc gì họ biết rõ Ca Trù như ông cũng như có được cách làm việc xưa kia của Hội đồng UNESCO biết tuyển chọn những giá trị di sản tinh tế, sâu sắc & nhân văn (thị hiếu ở mỗi thời điểm có thể thay đổi thì cớ gì ý người không thay đổi?). Buồn! (xin lỗi vì đụng chạm nhưng biết mà vẫn làm chuyện đụng chạm thì tất cả mới ngồi lại xem xét, mới bàn luận với nhau!).
Các nghệ nhân - nghệ sĩ mỗi đêm vẫn cứ sênh phách đàn hát những nỗi niềm cho cuộc đời, cho phận người, cho một thời vàng son... Họ phiêu lưu trong tiếng nhạc, thả hồn vào lời thơ và cống hiến hết chân tình (tôi đang nói đến những người làm nghề đàng hoàng, chân chính) mà đâu biết rằng người ta đang "dọa" sẽ cắt mất của họ tia hy vọng sống còn để có thể trở trăn, thao thức cùng hồn dân tộc.
Ôi "sênh phách giọng sầu gửi bóng mây"!
KV cẩn bút
-------------------------------
| |||
|